Bao mùa cây thay lá, bao ngày mưa đã trôi qua cuộc đời, thi thoảng tôi vẫn nhớ về Cậu ấy như một miền ký ức dang dở nhưng lại lung linh như ánh đèn lặng lẽ trong đêm đông giá lạnh.
Hai đứa đi bên lề cuộc đời nhau, dẫu đã nhận được những lời thanh minh thỏa đáng cho sự vụng về thuở thiếu thời, vết giày xưa mờ dấu phố cũ để thời gian phai úa mùa hoa sữa nặng trĩu suy tư. Chúng ta sống ở hai thành phố khác nhau, vậy nhưng mỗi lần lơ đãng bên khung cửa sổ thấy bóng dáng ai đó chợt quen thuộc tôi cứ ngỡ là Cậu. Bởi với tôi, Cậu chính là cơn mưa rào thanh xuân đầy tươi đẹp và trong trẻo mà suốt một đời không thể nhìn thấy thêm một lần nào nữa.
Hôm nay nhớ Cậu, tôi trở về góc phố cũ, không khí rất khác biệt so với thời điểm chúng ta còn bên nhau. Cơn mưa bất chợt đang rơi, làm ướt hết tất cả, nhưng nó cũng làm bùng cháy lên trong tôi những kí ức đáng quý ngày xưa. Con đường quen thuộc vẫn nằm trước mắt, bao năm vẫn vậy, hàng cây vẫn nghiêng bóng đổ dài, chỉ có chúng ta không còn như ngày đó. Nhiều ngày mưa năm ấy tôi và Cậu luôn đi bên nhau, trên mọi nẻo đường, tôi nhớ đến cảnh mưa ngập lối đi vào kí túc xá. Thời đó chưa có CỬA CHỐNG NGẬP THÔNG MINH như bây giờ, mọi người hối hả tìm cách để ngăn nước vào, duy chỉ còn hai đứa chúng mình vẫn mỉm cười vững tin vượt qua. Đó là thời điểm chúng ta thực sự cảm thấy gắn kết, mạnh mẽ và đầy quyết tâm…
Cậu và tôi đã song hành qua mấy mùa lá rơi, chứng kiến bao sự đổi thay của đất trời. Nhưng rồi đến một ngày, định mệnh dẫn chúng ta theo hai hướng ngược chiều, ngược chiều nắng gió, ngược cả những yêu thương bỏ ngỏ…
Năm tháng trôi, Tôi đã đi nhiều ngã của những con đường, dừng chân lại chốn cũ, ngã rẽ cũ, nhưng vẫn còn đó hình ảnh từ quá khứ cứ day dứt mãi. Bởi thế nên chưa bao giờ tôi quên được Cậu và tôi biết Cậu cũng thế…
“Kỷ niệm như rêu, giẫm vào ta trượt ngã”
Xuân cũng đến rồi, hoa nắng chắc mong manh?
Ta khuyết mất ta – nếu đau thương vụt mất
Thôi cứ an yên
Trong dang dở… không thành!
Tự bao giờ, mỗi khi mưa tôi lại nghĩ về Cậu, nhớ cái ngày chúng ta đã cùng nhau dong ruổi khắp các nẻo đường, cứ khắc sâu vào ký ức , như là những dấu ấn khó quên để được dằng dai theo nỗi nhớ- về Cậu, người cứ mãi khoác lên mình vẻ trầm ngâm, lặng thinh đến khó hiểu. Và đôi khi, sự im lặng lại khiến người ta phải giật mình, trăn trở.
Sau này thì tôi cũng đã hiểu, có lẽ tôi là người quá vội vàng khi nghĩ rằng: Ngày ấy, là Cậu làm tôi tổn thương
Nhưng ngày nay, là chúng ta cùng mang một vết thương…vẫn chưa lành.
Chợt vang lên câu hát :
“Thời gian vội qua, năm tháng bên nhau giờ đây đã khuất xa
Anh vẫn còn ở đấy ký ức chưa thể xoá nhoà
Ngày mai dù ta có bước qua nhau như hai người xa lạ
Vẫn là nơi đấy, vẫn bầu trời ấy, ta đã lạc mất nhau
Là khi cơn mưa chợt đến….
Anh bỗng thấy nhớ đến em của trước đây
Là tháng năm kia có hai chúng ta đi cùng trên chiếc xe
Lang thang giữa thành phố đã ngủ say
Trái tim của anh như được thế giới ôm vào lòng
Mà sao giờ đây người đã đi xa tầm tay…”
Cậu có biết Hà Nội nhớ Cậu, Mưa Hà Nội cũng đang rất nhớ Cậu….không?
ĐTT